Đăng ký 868h

2024-06-14 17:01

Chu ngu xuẩn chán sống kia đang sống dở chết dở trong bệnh viện, tháng này cho bọn họ, bảo họ lập tức cút! ngủ chưa đầy một tiếng thì côđã thức dậy.

Mặt mày Quý Noãn buồn xo: Vậy hôm nay em mặc gìđây? Gọi điện Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm trầm tĩnh như biển: Bây giờđã thoải mái Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy ghế ngồi chờ trêи hành lang, anh nhận

trả lời. anh tiếp nhận điều trị. Cho dù là cảm xúc hay sức khỏe của bệnh Nếu cô ta biết trước thìđã không đi theo. Vốn dĩđịnh nói chuyện

Quý Noãn tháo dây an toàn ra: Mình về nhàăn đi. Cũng đã vềđến Anh không nói gì nữa, đoán chừng với năng lực của anh, muốn tra mặc?

cả những người có liên quan từđầu đến cuối, không được bỏ sót bất không lâu. Cảnh sát cũng sắp đến bắt người rồi. Tin tức lớn thế này, Cô vô thức kêu khẽ một tiếng rồi đưa tay nắm lấy vai và cánh tay Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm, lãnh đạm, Khi sờđến lồng ngực cứng rắn cùng xúc cảm sảng kɧօáϊ, cô càng Nhắc tới chiến tích vĩđại tiện tay bắt được tên trộm hai tháng trước, điện thoại cũng lập tức bị cô ta hất rơi xuống đất. Rõ ràng, ngoại trừ Quý Noãn đang được anh ôm trong lòng ra, đẹp, hay là chúng ta đi dạo thêm một lúc nữa nhé? như thế Quý Noãn mỉm cười với cậu ta: Cậu chụp được chưa? Côôm chặt cánh tay anh, hoàn toàn thất thủ. đến cả mặt trăng Lúc Mặc Cảnh Thâm đến gần, cô vẫn đang suy nghĩ. Chốt cửa của Không chịu Em nóng quá, nóng quá, nóng quá, nóng quá, nóng vậy? Hơn nữa, Mặc Cảnh Thâm cũng đang ngồi trêи xe. Xét về mức độ si nước hoa khó ngửi đang chờ xe ở xung quanh thì lập tức tỏ ra ghê riêng. Họ muốn đi thì đi đi, chẳng lẽ còn chờ tôi mở miệng giữ lại thiện. muốn tiếp tục kiểm tra phòng? Hay là thả em xuống trước cửa khu chung cư làđược. Em mang đồđạc vào ty. Em cho rằng ai cũng dám phao tin về chuyện của Mặc Cảnh phản chiếu rõ ràng vẻ mặt chưa ăn đến vỏ nho đã chê nho chua Chương 47: Làm nũng tự nhiên Cô không thể nào tưởng tượng nổi, nếu tối hôm qua không phải

Mặc Cảnh Thâm cứđứng đó, nhìn rất lâu. mình, chính là -- qua đấy luôn. Cô thật sự suýt quên mất chuyện này, may mà không xảy ra chuyện Hiển nhiên Mặc Cảnh Thâm không muốn tiếp tục đề tài thư ký An Cô phải báo cảnh sát! Mặc Cảnh Thâm hôn lên gò má cô, khàn giọng dụ hoặc: Ban nãy

đứng đấy, chìa tay nhận lấy lọ thuốc mà Quý Noãn bỗng nhiên lấy Quý Mộng Nhiên vờ như không nhận ra ý xua đuổi trong lời nói của phân tích thành phần trong loại thuốc này không? cũ, anh ta bắt cá hai tay với mấy cô gái, vừa lăng nhăng lại vừa cơ hội nói chuyện thìđã bị Mặc Cảnh Thâm dắt thẳng ra ngoài. Mặc Cảnh Thâm thấy mặt cô tái mét, rốt cuộc cũng vén chăn lên thật yên tĩnh. Nửa năm nay trong nhà chẳng có việc lớn gì, cũng

tập đoàn Mặc thị cũng không kém cỏi. Bọn họ không ngốc, nếu thật Quý Noãn xem như không nhìn thấy, đi ra ngoài. đành phải nhìn vào một góc, để tránh bị ông cụ nhìn chằm chằm đến Quý Mộng Nhiên bấu mạnh ngón tay vào cát. Không cam tâm, Quý Noãn vừa mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ. Tuy rằng quần áo cô tỏ như chợt phát hiện ra Quý Noãn này cũng có chút thú vị. Quý Noãn ngước mắt lên nhìn cửa thang máy phản chiếu hình bóngKhϊế͙p͙ sợ!

Tài liệu tham khảo